Bến đỗ hạnh phúc
VBĐVN.vn - Nhà tôi gần đơn vị đóng quân của anh nên tôi chẳng lạ gì mấy chú bộ đội. Bố tôi cũng là đồng đội với anh. Nói đồng đội, bởi lẽ anh vừa ra trường thì được trên điều động về đơn vị bố tôi đang công tác nhưng khác cơ quan nên bố tôi không phải là chỉ huy của anh. Bố xưng hô với anh là chú-cháu. Bố tôi quý anh bởi sự chân thật, siêng năng, lại cùng quê với nhau. Vì vậy, mỗi khi gia đình tôi có liên hoan, giỗ chạp hay khách đến chơi vào dịp cuối tuần, bố tôi thường gọi anh ra nhà.
Ngày đầu tôi biết anh cũng là ngày tôi nhận giấy báo nhập học của trường cao đẳng sư phạm gần nhà. Phải nói là tôi mừng và tự hào đến cỡ nào, có lẽ niềm vui ấy khiến tôi chẳng chú ý tới anh, mà hình như anh cũng chưa biết đến sự hiện diện của tôi cho đến khi nghe bố nói: Con gái đầu của chú đấy, nó vừa mới nhận giấy báo nhập học trường sư phạm. Cháu học gần nhà. Vâng ạ! anh vừa trả lời vừa ngoái xuống bếp nhìn xem diện mạo tôi ra sao.
Thấy vậy, tôi nhanh chân chui tọt ra cửa sau, nơi đặt cái bếp trấu đang nhả khói, cúi xuống giả vờ khơi lửa. Em vừa nhận giấy báo nhập học à? Chúc mừng em nha. Dạ, cảm ơn anh-tôi chỉ trả lời lý nhí. Mà cái bếp nhà mình gần hỏng rồi, hôm nào anh làm cho cái mới. À, khi nào Chủ nhật muốn chơi đâu anh đưa đi. Hic, tinh tướng nhỉ-anh đừng có… tưởng bở nhé-Tôi chợt nghĩ, tuy hơi bực mình nhưng cố kìm nén.
Hôm sau, cũng vào ngày Chủ nhật, anh mang mấy tấm tôn đến nhà tôi, bắt đầu lấy dụng cụ của bố để hàn hàn, cắt cắt. Mất gần 1 buổi thì chiếc bếp trấu mới tinh ra đời. Khỏi phải nói, mẹ tôi khen lấy khen để, còn bố thì chỉ hơi gật đầu nhưng có lẽ ông cũng thừa nhận anh khéo tay. Cái bếp anh làm còn đẹp hơn mua ở các hàng cơ khí. Đến khi anh ra về, mẹ tôi nói với bố: Cái thằng trông được ông ạ. Bố tôi ậm ừ: Biết thế nhưng chắc gì chúng nó thích nhau. Nghe vậy, lòng tự ái của tôi trỗi dậy: Ơ kìa, bố mẹ đang tính toán chuyện của con đấy ạ. Lên trường mới thiếu gì hoàng tử mà phải chọn sớm, con cứ chơi thỏa thích, bõ công những tháng năm ôn thi. Bố mẹ tôi nhìn nhau cười…
Thời gian trôi đi, tình cảm chúng tôi cũng chỉ dựng lại ở mức chào hỏi, nhiều lúc mang tính xã giao. Thế nhưng gia đình tôi xảy ra chuyện, bố tôi bị tai biến phải cấp cứu gấp, xe đơn vị chuyển xuống bệnh xá sơ cứu tạm thời rồi chuyển lên tuyến trên, cả nhà đứng ngồi không yên. Cũng may bố chỉ bị mức độ nhẹ, thế nhưng việc đi lại cũng rất khó khăn, phải tập vật lý trị liệu.
Mỗi lần tôi theo mẹ lên chăm bố là thấy anh xuất hiện, anh vừa dìu vừa động viên bố tôi cố gắng. Hóa ra, anh xin nghỉ phép về quê có việc thì gia đình tôi xảy ra chuyện nên anh ở lại bên bố tôi suốt 2 tuần. Khi bố đã tạm thời qua cơn nguy kịch anh mới về quê. Từ đó, mỗi lần mẹ nhắc đến anh, tôi tự thấy mình trước đây thật trẻ con. Và giờ đây, trong lúc gian nan, tôi coi anh như một bờ vai để dựa vào, và gia đình tôi cũng vậy. Anh vừa là đồng hương, vừa là chỗ dựa tinh thần của gia đình.
Tình cảm trong tôi lớn dần, bến đỗ hạnh phúc rồi cũng tới. Tôi và anh giờ đã trở thành một gia đình nhỏ. Bố xin nghỉ trước tuổi vì sức khỏe, chúng tôi cũng đã có 2 cô công chúa thật xinh xắn. Mỗi lần về thăm ngoại, anh lại đùa: Nếu không vào bộ đội, anh sẽ làm thợ cơ khí nhưng chắc gì gặp được em. Tôi dựa đầu vào vai anh, cảm giác thật bình an và lâng lâng hạnh phúc. Hạnh phúc chẳng ở đâu xa, tôi tự hào khi được làm vợ anh-Một người lính biển thủy chung và luôn đầy ắp tình yêu thương.
Theo baohaiquanvietnam.vn
Ý kiến bạn đọc
Tên của bạn
Địa chỉ email
Nội dung bình luận