Biển quê anh
Nơi quê anh gần cuối trời Tổ Quốc
Biển lặng lờ vì chở nặng phù sa
Nhưng bình yên và rộng mở bao la
Đón em đến vào một ngày ươm nắng
Không rặng thùy dương hay bờ cát trắng
Chỉ bãi bồi sú vẹt mọc ngăn bờ
Bùn vướng chân nên cũng chẳng nên thơ
Để em tỏa sáng ngắm hoàng hôn xuống.
Anh vẫn có bao điều còn mong muốn
Được cùng em trải nghiệm biển nơi đây
Đồng Điện Gió đang có Tuốc-bín quay
Dáng vươn thẳng xoay tròn in bóng nước
Tàu về bến đầy khoang đánh bắt được
Những tài nguyên của biển đã ban cho
Từng con tôm hùm đến loại cá to
Cũng vui sướng ấm lòng anh ngư phủ
Em thấy đấy dù người dân lam lũ
Vẫn bám tàu bám biển của quê hương
Tình yêu thương cũng lãng mạn vấn vương
Với người vợ hiền sớm hôm tần tảo
Dù biển quê anh không hề có đảo
Đất bùn lầy bao thiếu thốn còn đây
Bên cánh rừng vẫn rộng cánh cò bay
Chứa chan cả tình yêu và nổi nhớ!
Thơ: Nghi Lâm
Nguồn: Sưu tầm
Ý kiến bạn đọc
Tên của bạn
Địa chỉ email
Nội dung bình luận