Cam Ranh ngày anh đi
Cam Ranh nắng đỏ, tôi thấy mình như sống lại tuổi hai mươi tràn đầy nhiệt huyết. Trong chiếc áo màu cờ rực rỡ giữa cầu cảng, tôi vội vã chạy tới những hàng quân, trao vội tập thơ bé nhỏ của mình cùng với câu chúc bình an. Những đôi bàn tay đen sạm vì gió muối nắm chặt tay tôi, mắt họ cười, môi họ cười và trái tim họ cũng cười cùng tôi. Tôi cố ngăn những giọt cảm xúc trực trào ra, để các anh vững bước lên đường.
Chuyến tàu chạy suốt hai ngày đêm từ Hà Nội đến thành phố Nha Trang với ngổn ngang cảm xúc, thơ tôi lần đầu tiên vượt sóng. Lần đầu tiên được dự lễ tiễn quân ra đảo làm nhiệm vụ, cảm xúc của một người đã từng ở nhà nhìn lên các bức hình để họa thành thơ tuy quen mà cũng rất lạ, hồi hộp, xúc động, cảm phục, trân trọng và nghẹn ngào.
Cam Ranh nắng đỏ, tôi thấy mình như sống lại tuổi hai mươi tràn đầy nhiệt huyết. Trong chiếc áo màu cờ rực rỡ giữa cầu cảng, tôi vội vã chạy tới những hàng quân, trao vội tập thơ bé nhỏ của mình cùng với câu chúc bình an. Những đôi bàn tay đen sạm vì gió muối nắm chặt tay tôi, mắt họ cười, môi họ cười và trái tim họ cũng cười cùng tôi. Tôi cố ngăn những giọt cảm xúc trực trào ra, để các anh vững bước lên đường.
Trên cầu cảng, tôi gặp vợ con một đồng chí ra tiễn chồng ra đảo công tác. Bé gái chừng 4 tuổi đang cố vẫy tay theo cha trên con tàu 571 đang từ từ rời cảng. Đôi mắt người vợ đỏ hoe, dòng nước mắt đang lăn dài trên má, nhưng môi vẫn gắng gượng những nụ cười khi con tàu đang dần xa. Tôi chợt thấy thương sao, cảm phục biết nhường nào hậu phương của người lính! Vất vả lắm chứ, thiệt thòi biết bao khi chị vừa làm mẹ, vừa làm cha, một mình gánh vác việc nhà, lo toan con cái. Nước mắt tôi cũng ngân ngấn từ lúc nào mà chính tôi cũng không hay biết. Tôi muốn đến bên an ủi, động viên nhưng tôi hiểu chỉ cần lúc đó tôi chạm vào vai người vợ ấy, chị sẽ khóc, sẽ nức nở thành lời. Tôi sợ… sợ người đi chùn bước, sợ người ở không còn mạnh mẽ để vượt qua. Lặng nhìn hai bờ thương nhớ đang trao gửi yêu thương về nhau, tôi thầm chúc cho họ bình an.
Tiếng còi tàu giục giã những bước chân cuối cùng lên đường, những cánh tay vội vã chia xa, những đôi mắt bắt đầu rơi lệ, những lời nhắn nhủ yêu thương vọng dài theo con sóng. Những trái tim của tuổi đôi mươi đang háo hức ra khơi bảo vệ chủ quyền biển, đảo hình như cũng có giây phút lắng lại trong nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ, nỗi nhớ đất liền yêu thương.
“Lại đây em, đứng cạnh anh cho khỏi khóc này”- Giọng một người anh vang lên nhắc tôi bình tâm lại. Ba mươi mốt tuổi rồi đấy chứ, vậy mà tôi đã khóc thật nhiều sau khi tàu rời cảng. Cuộc sống cũng quen với vất vả, với chia ly vậy mà sao tôi vẫn chẳng thể nào thắng nổi cảm xúc của con tim! Ngoài ấy sóng lớn lắm, gió lớn lắm, nắng gắt lắm, giông tố nhiều lắm và mưa ít lắm, tôi luôn tin rằng những chàng trai của đất mẹ yêu thương sẽ vượt qua tất cả! Mặc dù không phải là cha, là chồng là anh, là người ruột thịt của họ nhưng tôi cũng như triệu triệu người con của đất mẹ Việt Nam luôn dõi theo các anh, hướng về các anh, hướng về biển, đảo quê hương. Hoàng hôn buông, tàu đã khuất xa, quân cảng thưa dần trong lặng lẽ, tôi mong rằng, các anh, người chiến sĩ Hải quân luôn chân cứng, đá mềm, vượt qua mọi gian lao thử thách, bảo vệ bình yên cho biển, đảo Việt Nam.
Ý kiến bạn đọc
Tên của bạn
Địa chỉ email
Nội dung bình luận