Trăng biển...
VBĐVN.vn - Chiều trên bến Tiên Sa, mùa đông se lạnh, dáng núi Sơn Trà xanh thẫm, những con tàu san sát kề nhau trong tư thế sẵn sàng xuất kích...
Biển xanh vẫn hát khúc tình ca muôn thuở, những con sóng bạc đầu tung bọt trắng xóa. Hoa muống biển ôm bờ cát, tràn cả ra mép nước. Những cánh hoa màu tím thủy chung, mảnh mai rung rinh trước gió, chỉ có mình Ngọc thả những bước chân nhẹ nhàng trên cát mịn. Thoảng nghe trong gió ngân lên tiếng hát “Em xa anh, trăng cũng chợt lẻ loi, thẫn thờ. Biển vẫn thấy mình dài rộng thế. Xa cánh buồm một chút đã cô đơn...”, gợi lên trong cô kỷ niệm buổi ban đầu gặp gỡ...
Quân xuất hiện giữa những người lính biển trong chương trình gặp mặt đoàn kết quân-dân. Anh nổi bật bởi gương mặt cương nghị, rắn rỏi, nước da sạm đen vì dãi dầu sương gió, đôi mắt thông minh; nụ cười rạng rỡ khiến trái tim Ngọc xao xuyến. Đêm hôm đó, trường của Ngọc tổ chức giao lưu văn hóa-văn nghệ với đơn vị anh. Gió biển thổi vào mát rượi. Bộ đội, giáo viên và các cháu học sinh quây quần bên sân khấu sáng trong ánh điện. Bầu không khí bỗng nhiên lặng yên, tất cả hướng lên sân khấu.
Ngọc dịu dàng trong tà áo dài màu trắng thướt tha. Cô cất cao giọng, lời bài hát sao mà ngọt ngào, thân thương đến lạ: “Không xa đâu Trường Sa ơi! Không xa đâu Trường Sa ơi! Vẫn gần bên anh vì Trường Sa luôn bên em. Vẫn gần bên em vì Trường Sa luôn bên anh”... Hôm đó, Quân vội vàng ngắt một chùm hoa muống biển ngập ngừng chạy lên sân khấu vụng về trao cho Ngọc, kèm theo mảnh giấy nhỏ viết vội “Gửi tới em những gì thương mến nhất và tấm lòng chân thành của người lính biển...”.
Một tuần sau, Quân cùng Ngọc ra biển đón trăng lên. Chỉ tay về những ngôi sao nhấp nháy phía trời xa, anh bảo đấy là sao biển, ngoài đó đang có những con tàu và đồng đội anh đang làm nhiệm vụ tuần tra. Và hôm ấy, anh đã nói lời yêu thương. Ngọc thổn thức trong vòng tay anh, cô lắng nghe nhịp đập rộn ràng lời của trái tim... Biển bao dung và độ lượng đến vô cùng.
Tiếng còi tàu chợt vang lên từng hồi gióng giả. Ngọc trở về trên con đường nhỏ quen thuộc, in dấu chân anh. Chiều thứ bảy, từng đôi trai gái bên nhau, ngập tràn hạnh phúc. Cô bước đi, lòng bồi hồi, mái tóc buông dài trong gió. Bến cảng kia rồi! Quân của cô đã trở về. Ngọc reo lên sung sướng: “Anh Quân! Em nhớ anh nhiều lắm!”. Ùa vào lồng ngực anh, Ngọc ngập tràn hạnh phúc, cô thủ thỉ: “Khi nào nhớ anh, em lại tìm về với biển!”.
Quà cho Ngọc sau mỗi chuyến công tác trở về của Quân chẳng có gì ngoài cành san hô trắng và nụ hôn mặn mòi của biển. Trăng từ từ nhô lên, những con sóng bạc đầu vỗ vào ghềnh đá tạo nên khúc nhạc không lời nồng nàn muôn thuở... khúc nhạc của tình yêu.
TÙNG LÂM
Ý kiến bạn đọc
Tên của bạn
Địa chỉ email
Nội dung bình luận