Mùa Đông biển nhớ!
Cây bàng mới ngày nào còn sum suê lá biếc mà nay trơ trọi, khẳng khiu, từng chiếc lá đỏ cuối cùng theo gió bấc rơi xuống hiên nhà.
Mùa Đông đem cái lạnh giá đến cũng đồng nghĩa với ước muốn của con người khao khát được gần nhau hơn để truyền hơi ấm cho nhau trong yêu thương đắm đuối. Cũng chính vì thế, nhớ Tuấn, Vy không thể quẩn quanh trong không gian nhỏ hẹp này được nữa, Vy đi về biển để được gần Tuấn hơn.
Mùa Đông, biển dường như dài hơn, rộng hơn, bao la hơn Tuấn ạ! Tiếng sóng biển rì rầm, có chút gì đó bí ẩn quyện trong gió Đông lay hàng dương xào xạc. Ngoài xa, một vài chiếc thuyền đánh cá nhỏ bồng bềnh, lắc lư theo từng nhịp sóng, những cánh chim đơn lẻ bung biêng trên mặt nước làm cho khung cảnh càng thêm se sắt hơn.
Biển vắng lặng, bình minh đến thật trễ nải. Vy dạo bước một mình bên mép nước, mặc cho rét mướt vây quanh. Vy muốn tìm lại những dấu chân của Tuấn trên bãi cát, nơi mà hai ta đến vào mùa Hè vừa qua. Cái lạnh ở biển mùa Đông làm cho Vy thèm được bàn tay ấm của Tuấn chở che, được trao cho nhau hơi thở để xua đi giá buốt. Lúc này, Tuấn có nhớ Vy không?
Nhiều lúc, Vy muốn gửi cho Tuấn một tin nhắn vu vơ để Tuấn hiểu rằng, Vy đang rất nhớ Tuấn. Nhưng biết làm sao được khi ở ngoài khơi xa kia, mọi ứng dụng công nghệ có trong tay Vy như điện thoại, messenger, zalo… đành bất lực. Nhiều lúc Vy tự hỏi, tình yêu biển trong Vy bắt đầu từ đâu? Rồi Vy lại tự tìm cho mình câu trả lời. Tình yêu biển bắt đầu từ Tuấn. Vy vốn là một cô bé nhút nhát, tự ti, không muốn tiếp xúc với ai. Nhưng trải qua những năm tháng học phổ thông cùng nhau và cho đến tận bây giờ, chính Tuấn là người đã truyền cho Vy tình yêu biển. Tình yêu đó cứ lớn dần, lớn dần theo ngày tháng, theo nhịp đập con tim mà cả hai chúng ta đã dành cho nhau.
Cuộc sống của Tuấn giờ đây gắn với sóng nước, với con tàu, với khơi xa vời vợi, thời gian cứ biền biệt trôi qua. Nhớ Tuấn, Vy chỉ biết dõi mắt về phía biển hay ra tận nơi này để được phần nào gần Tuấn hơn. Nhìn về nơi xa thẳm ấy, Vy chỉ muốn gửi theo gió lời cầu nguyện cho Tuấn và đồng đội được an lành. Tuấn có biết, Vy nhớ Tuấn lắm không?
Tuấn ơi, càng đi trong gió rét mùa Đông càng làm cho Vy như được trở về với biết bao hoài niệm yêu thương và càng hiểu thêm nhiều hơn về giá trị đích thực của cuộc sống. Ngoài kia, chắc Tuấn còn lạnh hơn Vy nhiều, Tuấn nhỉ? Những khó khăn, vất vả, sóng gió đại dương cứ ngày đêm vây bủa lấy con tàu nhưng điều đó lại càng làm cho những đứa con của biển như Tuấn thêm cứng cáp, hiên ngang. Vy nhớ, có lần Tuấn nói với Vy, mặc cho gian khó, hiểm nguy, con tàu chứa đựng trong đó những trái tim yêu biển vẫn vững vàng trên từng góc biển, chân trời. Đó mới chính là lúc những chàng trai của biển thể hiện được bản lĩnh can trường của mình.Tuấn biết không, đêm qua Vy mơ về Tuấn đấy! Vy đi xuống tận bến cảng để đón Tuấn trở về sau nhiều ngày lênh đênh trên biển. Vòng tay ôm thật chặt, nụ hôn cháy bỏng của Tuấn đã làm cho Vy ngây ngất, bồng bềnh. Rồi Vy lại mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, mơ thấy cả gia đình cùng đi chơi biển mùa Đông để ôn lại kỷ niệm về mối tình nồng ấm của chúng ta…
Như lời ước hẹn, Vy vẫn đợi con tàu của Tuấn trở về vào giữa mùa Đông. Chúng ta sẽ trở thành người một nhà để kịp chào đón mùa Xuân-mùa của cây cối đâm chồi nảy lộc, mùa của tận hiến yêu thương…
Theo baohaiquanvietnam.vn
Ý kiến bạn đọc
Tên của bạn
Địa chỉ email
Nội dung bình luận