Ươm mầm những ước mơ xanh
VBĐVN.vn - Bạn thân tôi có chồng là bộ đội Hải quân, cả hai vợ chồng đều “đủ nếp, đủ tẻ” nên cuộc sống trông thật hạnh phúc, đơn sơ mà ấm nồng. Chồng bộ đội, vợ giáo viên như bạn tôi vẫn là mẫu hình mơ ước của biết bao cặp yêu nhau.
Mặc dù vẫn còn đó những khó khăn, bề bộn nhưng họ biết hy sinh, sẻ chia, cùng nhau tạo dựng mái ấm. Cô con gái lớn mới học lớp 3 còn cậu con trai lớp 1 trường làng. Anh chồng công tác không xa lắm nên tháng vài lần ghé về nhà tranh thủ. Mỗi khi bố về nhà, cậu con trai luôn là người nhanh nhảu nhất, chạy ra ôm chầm lấy bố và mân mê chiếc mũ.
Bố đưa đây con treo cho-nói thế nhưng cậu ta cứ mân mê chiếc mũ, đội lên đầu mình và hỏi đủ thứ. Vì sao mũ của bố màu trắng? Sao áo của bố cũng màu trắng mà áo chú bộ đội gần trường con lại màu xanh?... Mỗi lần như vậy, anh lại xoa đầu con và cố gắng tìm ngôn ngữ giải thích theo kiểu trẻ thơ cho bé hiểu. Mà sao bố không mang súng? Súng bố đâu, cho con xem? Bố ở trên tàu, tàu chạy trên biển, biển chỉ có cá nên không cần súng con ạ.
Thôi con, để bố đi nghỉ, bố con còn phải đi biển nữa, đi biển để bảo vệ hòa bình. Hòa bình là gì hả mẹ? Thằng bé lại hỏi. Lớn lên con sẽ biết-chị dịu dàng xoa đầu con rồi cùng anh đi vào nhà. Hai vợ chồng vừa ngồi vừa kể chuyện, chuyện trường, chuyện lớp, chuyện con cái, chuyện gia đình… Những câu chuyện được họ sẻ chia thi thoảng lại bị ngắt quãng bởi những câu hỏi ngây thơ của cậu con trai. Có lúc chị phì cười nhưng cũng có lúc chị gắt: Con để bố yên xem nào? Không sao đâu em, cứ để con hỏi.
Mặc dù hàng tháng đi tranh thủ đều nhưng anh cũng nhớ con lắm, may đơn vị đóng quân gần nhà chứ mấy người đồng đội của anh xa quê, có khi cả năm chẳng về được lần nào thì sao? Anh chợt nghĩ và lại thương thằng bé hơn. Chắc sau này cho con đi theo nghề bố quá -chị nói và âu yếm nhìn con. Thật không mẹ, con thích lắm, bố hứa mua tàu lớn cho con nha. Cứ thế, câu chuyện trôi đi nhưng lại xoay quanh nhân vật chính là cậu con trai.
Còn chị cả có vẻ người lớn hơn, biết giúp bố và chơi cùng em để bố mẹ nói chuyện…Cũng như mọi khi, lần này anh cũng được về tranh thủ thứ Bảy và Chủ nhật, căn nhà nhỏ lại rộn vang tiếng cười. Thằng bé đang hý hoáy vẽ con tàu, vẽ biển và bố mẹ, tất nhiên nó luôn vẽ hình nó to nhất.
Nét vẽ nguệch ngoạc của con làm anh bật cười. Thấy vậy vợ anh khẽ nhắc: có cái này hay hơn, vừa nói chị vừa đưa chiếc điện thoại ghi lại cảnh 2 chị em chào cờ trực tuyến nhân ngày khai giảng.
Chỉ vì dịch Covid -19 hoành hoành mà hầu hết các trường học đều khai giảng trực tuyến. Cảnh quay cậu bé đứng nghiêm trang bên chiếc tivi, giơ tay chào lá Quốc kỳ bay phấp phới và bắt đầu hát Quốc ca trên nền nhạc. Ngón tay chào xinh xinh, cong cong, giọng hát Quốc ca có chỗ còn ngọng líu ngọng lo nhưng vẻ mặt thì nghiêm trang. Hòa bình là gì hả mẹ-đó chính là hình ảnh con đứng nghiêm trang, tự hào cất lên bài Quốc ca, đó là tiếng cười vui của trẻ thơ trên khắp mọi miền đất nước, đó là cuộc sống êm đềm, hạnh phúc của mỗi gia đình, sự bình yên của xóm làng…
Đang mãi suy nghĩ, bất chợt vợ anh cầm tay chồng và dịu dàng: Em hiểu anh đang nghĩ gì, trẻ con như tờ giấy trắng, con có ước mơ thật sáng trong, chúng ta sẽ cùng nhau gieo những ước mơ đẹp cho con, để sau ngày khi lớn lên, biết đâu rằng con sẽ nối nghiệp anh, tiếp bước những người đi trước. Hạnh phúc chính là ước mơ mình đạt được, và con cũng vậy, những suy nghĩ của con sẽ gieo mầm nên ước mơ bay xa sau này...
Theo baohaiquanvietnam.vn
Ý kiến bạn đọc
Tên của bạn
Địa chỉ email
Nội dung bình luận